Andreas Feininger, 1951

Chú ý: Đây không phải một bài review thiết bị, cũng ko phải bài so sánh máy móc, tớ mù công nghệ nên tớ không viết thể loại đấy đâu 

Càng ngày máy ảnh càng xịn, với màu sắc trung thực hơn, ảnh trong trẻo hơn, chụp đêm tốt hơn, vân vân và mây mây, nhưng chúng ta vẫn tôn vinh những bức ảnh từ thời Thế chiến, điều này để chứng minh rằng từ thời điểm đó máy ảnh đã đủ tốt lắm rồi.

©Henri Cartier-Bresson, France 1932.

Đôi khi nói chuyện với bạn bè, hay đi giao lưu 1 group nhiếp ảnh nào đấy, tớ chán nhất là phần bàn về máy gì xịn ra sao, thông số thế nào, hay cái ống kính của anh bên kia đường giá bao nhiêu, … Tớ thấy việc này rõ ràng rất vô nghĩa, vì tớ là người chơi ảnh, còn họ có chơi ảnh không hay chơi máy ảnh thì tớ chịu.

Đối với tớ chiếc máy ảnh chỉ dùng để chụp ảnh, chả cần nhiều chức năng, chả cần ảnh nét khủng khiếp, màu sắc tuyệt đẹp, chụp được là được. Nhưng đừng hiểu nhầm rằng tớ viết bài này để nói rằng có gì dùng nấy, không cần máy xịn – điều mà mọi người vẫn nói.

Mặc dù tớ không cho rằng máy ảnh xịn làm nên ảnh đẹp, nhưng tớ lại tin rằng máy ảnh có thể thúc đẩy chúng ta chụp ảnh tốt hơn. Không cần phải là máy ảnh đắt tiền, mỗi người đều có thể cảm thấy thoải mái, hứng thú và tự do với một chiếc máy ảnh nào đấy, tùy vào thể loại chụp và tính cách của họ.

Hà Nội, 2016, chụp bằng Lomo LC-A.

Tớ đã chụp qua vài loại máy ảnh, từ TLR đến DSLR, từ Medium Format đến Mirrorless, cả spy camera, giờ thì tớ đang dùng một anh bạn Lomo LC-A, một anh bạn compact đến từ Nga Ngố với chức năng tối giản đến hết sức. Như đã nói, tớ từng rất chán chụp ảnh vì cảm thấy không có động lực chụp, phần cũng vì tớ chán cái máy DSLR của tớ, chơi với nó đến 3 năm mà cảm thấy cứ xã giao với nhau thế nào ý, chỉ đến khi tớ đưa anh bạn LC-A về nhà tớ mới cảm thấy muốn chụp ảnh trở lại, và hứng thú xách máy đi ra bờ hồ như ngày đầu tiên học chụp. Tớ không giải thích được về mặt khoa học tại sao lại thế, tớ chỉ biết rằng tớ cảm thấy rất tự do khi cầm theo nó và ngắm nghía thế giới, cảm thấy chụp ảnh là một phần cuộc sống của mình, thèm chụp ảnh như khát nước, đi chụp ảnh như đi mua chai Pepsi, vì thế mà tớ thấy ham chụp ảnh hơn bao giờ hết, và cũng vì thế mà dễ dàng có những bức ảnh tốt hơn trước.

Kết lại, tớ muốn nói với các cậu rằng nếu công việc chụp không bắt buộc về thiết bị, thì đừng tìm kiếm những chiếc máy ảnh xịn nhất, nét nhất, đắt nhất, chiếc máy ảnh tốt nhất là chiếc máy ảnh phù hợp với mình nhất, làm mình cảm thấy muốn sử dụng nó để chụp nhất, máy ảnh xịn sẽ chẳng có ý nghĩa gì nếu các cậu vứt xó và chụp bằng điện thoại như tớ.

Nếu các cậu thích chụp ảnh linh tinh giống tớ thì tớ có thể đề xuất vài máy ảnh mà tớ cho là tốt:

Fujifilm X100T (đời mới nhất, cũ hơn, rẻ hơn là X100S, X100, chất lượng như nhau, khác mỗi tự động lấy nét đời càng cũ càng chậm)

Máy kỹ thuật số, không thay được lens, nhỏ và nhẹ.

Rollei 35 (có rất nhiều đời, S, SE, T, … nói chung là tốt cả)

Máy chụp film, cũng không thay được lens, nhỏ hơn lòng bàn tay.

iPhone 5 (tớ đang dùng :3)

Chụp ảnh bằng điện thoại thì nhớ cài instagram dùng chơi với tớ nhé!